Sợi tóc bạc của má

Tốt nghiệp xong đại học, My ở lại thành phố làm phó giám đốc cho một công ty du lịch tại Sài Gòn. Mãi đến hôm nay – dễ chừng gần ba năm My mới về. Cả nhà khôn xiết vui mừng. Nhất là má. Má lật đật chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm thịnh soạn.

- Tội nghiệp chị tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?

Đang ăn, My bỗng giật mình, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào.

- Ai làm bê bối và cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng nước cơm! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái chắc!

Nói xong, My đứng dậy bỏ ăn, nhanh chân bước lên nhà trên.

Từ nãy giờ, má ngồi đó, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi một lúc rồi la to lên, giọng còn ngọng nghịu :

- Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi!

My lặng người. Quay lại ôm lấy má rồi khóc...