Hãy đứng lên từ nghịch cảnh

Câu chuyện của Cô giáo Lê Thanh - Trường PTTH Quảng Xương I, Thanh Hóa

Thân thể là của cha mẹ cho ta nhưng số phận là do chính ta tạo nên, không thể khác! Bạn đừng bao giờ cho rằng số phận đã an bài cho mình như thế nào phải chịu thế ấy, nếu sung sướng hạnh phúc thì là điều may mắn còn rơi vào khổ đau là bất hạnh.

Thực ra ở đời, sung sướng và khổ đau được chia đều cho tất cả có điều nó tiềm ẩn trong lòng cuộc sống của mỗi người mà chỉ người đó mới có thể cảm nhận, nắm bắt mà thôi .

Đã bao lần tôi rơi lệ, khóc thầm vì mình gặp phải số phận éo le bất hạnh. Thời tuổi trẻ sai lầm từ bỏ một người yêu mình tha thiết, một người có chí hướng tiến thủ và thành danh nhưng ở nơi xa để lấy một người ở rất gần nhưng thiếu ý chí nghị lực, sống không mục đích lí tưởng… Bạn bè nhìn tôi với con mắt cám cảnh và chính tôi đã có lúc không muốn sống, muốn thoát khỏi số phận nghiệt ngã bằng một liều thuốc ngủ cho xong nhưng mỗi khi nghĩ đến cái chết tôi lại nghe tiếng khóc thảm thiết của con gái nhỏ 3 tuổi mà đành lòng ở lại trần gian …

 Gạt đi dòng lệ, tôi âm thầm đứng lên. Bắt đầu từ sự nghiệp của chính mình, say sưa với nghề, thức ngủ cùng những trang giáo án, đem đến cho học trò niềm say mê học tập, thắp lên mơ ước của đời mình trong đời các em … Tự khẳng định mình bằng ý chí, nghị lực, năng lực bản thân để trở thành một cô giáo giỏi được học sinh quí yêu, tin tưởng… Tự mình gánh vác việc gia đình, chăm lo nuôi dạy con cái, … Và ngay cả chuyện hệ trọng đời người cũng do tôi gây dựng. Phải có một mái nhà che nắng che mưa, một nơi nghỉ ngơi sau giờ làm việc, một tổ ấm để trở về sau những mệt nhọc mưu sinh… bao nhiêu người lại thì thầm, người khen kẻ chê … làm nhà mà tay trắng … đi vay thì mệt lắm … mặc tiếng khen chê tôi vẫn không lùi bước, sau bao nhiêu trăn trở, khó khăn, xoay sở với sự giúp đỡ tận tâm của những người bạn tốt, những người đồng nghiệp chân thành … tôi cũng đã có được một mái nhà cho các con tôi, tuy không uy nghi đài các nhưng cũng đủ sang trọng để các con tôi hãnh diện với bạn bè … và bản thân tôi thì khỏi nói, đầy niềm tự hào, sung sướng biết bao nhiêu ! Tôi tự hào với chính mình, tự hào trước người thân, bạn bè đồng nghiệp, từ một người tay trắng, từ một người đáng thương trong con mắt mọi người, tôi trở thành người được sống trong niềm hãnh diện và quan trọng hơn, từ những vấp ngã của bản thân trong cuộc đời tôi đã rút ra bài học không chỉ cho mình mà cho con, đặc biệt từ sự sai lầm của người chồng trong lối sống, tôi lấy làm bài học răn dạy các con tôi, hướng cho các con tôi biết cần phải làm thế nào để trở thành một người chân chính biết sống có ước mơ, có mục đích đúng đắn, có lí tưởng cao đẹp … nhờ đó, ơn trời! Con gái tôi đã vượt qua bao bạn bè - vượt qua sự sàng lọc lựa chọn khắt khe để vào được một trường chuyên danh tiếng đúng với niềm mơ ước của cháu từ lâu … Một lần nữa đồng nghiệp tôi lại ái mộ, trầm trồ … và tôi … và con tôi … lại thêm một lần hãnh diện!

 Đấy bạn ạ ! Nếu không may có một lần vấp ngã trong đời, nếu chẳng may rơi vào sự nghiệt ngã thì hãy tự cho rằng mình chỉ kém may mắn hơn bạn bè một chút thôi và hãy bằng ý chí nghị lực mà vươn lên, đừng cố chấp với sai lầm trong quá khứ để tự dằn vặt làm khổ mình, hãy biết tự thương lấy mình mà đứng lên, phải biết nhận ra hoàn cảnh rồi tự nâng vực mình lên thích nghi với hoàn cảnh và phấn đấu không ngừng … cuối cùng cái đích thành công trong cuộc sống sẽ hiện ra, nếu người may mắn đi trên con đường bằng phẳng thì ta hơi gập gềnh, họ đến trước ta phải đến sau nhưng trước sau không quan trọng, điều quan trọng là ta đã đến được cái đích của cuộc đời mình, ta đã dũng cảm vươn lên làm nên điều kì diệu của cuộc sống để cuộc sống của ta thật sự có ý nghĩa. Mà suy cho cùng thành công của cuộc sống đến sau những gian truân thử thách mới càng đáng quí, đấy là cầu vồng sau mưa, là bình minh sau bão tố, nó càng làm ta thêm yêu cuộc sống và biết trân trọng cuộc sống hơn! Đừng bao giờ nản lòng bạn nhé , cuộc đời vẫn đẹp hơn ta tưởng rất nhiều nhưng nó chỉ dành cho những ai biết dũng cảm đứng lên từ nghịch cảnh mà thôi !