Chấp nhận để học cách bắt đầu

Chốc chốc tôi lại ngoái đầu nhìn về phía anh, nhìn về nơi đôi mắt kia đang nhíu lại ẩn dưới hàng mày đậm, nhìn về người đã từng là yêu thương, nhìn về góc nhỏ đã từ lâu tôi chưa dừng lại dù chỉ vài giây. Có lẽ ngày hôm nay tôi có nhiều niềm vui, tôi cần một người để chia sẻ, và chẳng biết trong vô thức khi nào, tôi đảo mắt về phía anh. Nhưng rồi cuộc sống hiện tại kéo tôi về với nơi tôi đang tồn tại, anh không thuộc về thế giới của tôi, đó là một điều được mặc định sẵn và tôi không cần biết lí do mà phải chấp nhận nó như một định lí.

Tôi đã từng nghĩ về anh, và hiện tại đó vẫn là một thói quen thường trực của tôi. Tôi nghĩ mông lung, nghĩ vớ vẩn, nghỉ đến đủ thứ chuyện có thể là tôi tưởng tượng ra, miễn là liên quan đến anh. Ngày anh hờ hững bước đi sang một con đường mới, ngày mà ta bắt đầu những ngày không nhau, tôi bỡ ngỡ nhận ra thiếu anh trong cuộc sống thật tồi tệ. Chẳng có gì đủ to và đủ tình cảm để đong đày vào khoảng trống khi ra đi anh đã tại nên. Có chăng là những hoài ức về anh còn vương vấn, dư âm còn lắng đọng để tôi nghĩ về nó trong những lần thổn thức.

Tôi học. Học cách để có thể đứng vững vàng khi mình đơn lẻ. Điều gì mới mẻ đều phải trải qua một quá trình học tập. Tôi học cách quen dần với những ngày sau này, những ngày không anh. Những ngày tôi sẽ không thể khoác tay anh tung tăng trên mọi con phố. Những ngày tôi sẽ không biết nhắn tin cho ai khi nửa đêm giật mình thức giấc. Những ngày thật sự khó khăn và quá nhiều vết rạn, tôi như kẻ bơ vơ, biết tìm đâu một cánh tay để bấu víu.

Những ngày không anh trở thành quen thuộc, không còn lạ lẫm nữa giữa cuộc sống ồn ào và huyên náo này. Tôi quen dần với cuộc sống, với những người quan tâm tôi, và với những người thầm lặng giúp đỡ tôi. Tôi bỏ xa những ngày không anh trầm lặng, những trăn trở và những đêm ngồi một mình hồi tưởng. Tôi biết cách chấp nhận hiện tại, và tôi biết cách đối diện với nó. Đó là những gì tôi làm được trong những ngày đã qua.

Anh rời xa thế giới của tôi, và tôi mong anh đừng quay lại nữa. Những con đường này đã trở nên xa lạ, và trái tim này từ lâu không còn khoảng trống cho anh. Chưa bao giờ tôi hối hận vì đã dành cho anh quá nhiều, và chưa bao giờ, cũng có thể là không bao giờ, tôi hối hận vì đã quên anh đi.

Con đường ngày hôm qua dài hun hút. Nhưng tôi tìm được một lối đi cắt ngang con đường ấy, nơi đó có những người cần tôi và tôi cũng cần họ. Quá khứ nằm lại sau lưng tôi, tôi muốn tìm một cánh cửa đóng chặt nó lại, tôi muốn sống cho tương lai tôi đang tìm kiếm.

Tôi đang rất hạnh phúc. Cảm ơn anh đã đánh mất tôi để tôi biết bản lĩnh của mình như thế nào. Cảm ơn anh đã đánh mất tôi để tôi tìm lại được nét kiêu hãnh của tôi ngày nào...

(Mja)