Một người mù đặt tấm bảng ngay dưới chân mình với dòng chữ "Tôi mù, xin mọi người hãy rủ lòng thương!" để mong nhận được sự bố thí của những người qua lại. Mọi người qua laị rất nhiều nhưng số tiền ông nhận được thật ít ỏi.
Một chàng trai đi qua, nhìn thấy tấm bảng có dòng chữ ấy, anh dừng lại nhưng không bỏ tiền vào mũ, anh lấy tấm bảng và sửa lại dòng chữ. Việc đó đã làm người đàn ông mù cảm thấy rất bức xúc. Nhưng màu nhiệm thay, không bao lâu sau mũ của ông đầy ắp tiền bố thí của những ngừơi qua lại, ông rất mừng và thắc mắc không hiểu chàng trai ấy đã viết gì.
Buổi chiều, nghe tiếng chân của người ơn (vì người mù có thính giác rất phát triển) ông đã cất tiếng hỏi:
- Anh đã làm gì mà tôi lại nhận được sự quan tâm của mọi người nhiều hơn bình thường thế?
Chàng trai trả lời:
- Tôi có làm gì đâu, tôi vẫn viết sự thật đấy chứ, nhưng tôi thể hiện bằng cách khác. Tôi đã viết "Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng tôi không thể nhìn thấy".
Có rất nhiều bài học từ câu chuyện này! Bạn hãy đọc và suy ngẫm nhé!